Ngày hội khiêu vũ

Đó là buổi khiêu vũ đáng nhớ nhất trong đời học sinh của tôi. Trước đó, tôi là một cậu bé nhút nhát và chưa bao giờ thích thú với những lễ hội như thế này. Tôi đưa mắt nhìn quanh, một vài cậu bạn của tôi đã bắt đầu lướt nhẹ nhàng theo điệu slow cùng các bạn gái. Tôi tự hỏi làm thế nào có thể mời một bạn nữ ra nhảy với mình; làm thế nào để biết cô ấy sẽ không từ chối? Tôi nhìn sang cậu bạn bên cạnh, người vừa ngồi xuống với vẻ mặt buồn xo.
- Tớ bị từ chối! Cô ấy thẳng thừng từ chối... Tôi thở dài. Cái ý nghĩ bị từ chối khiến tôi chùn bước. Tôi vẫn chưa có đủ can đảm để mời bất kỳ cô gái nào ra nhảy cùng mình.
Vài tuần trước khi diễn ra buổi khiêu vũ này, tôi đã quan sát các bạn nữ trong lớp. Một vài người tỏ ra quá táo bạo, một số khác lại quá ít nói. Cuối cùng tôi cũng t.m được một đối tượng phù hợp. Tôi quyết định bằng mọi giá phải mời cô ấy nhảy ở vũ hội sắp tới.
May mắn cho tôi là những bạn trai cùng lớp đã hết lòng ủng hộ tôi. Cậu bạn cùng bàn với tôi bảo: “Tụi tao sẽ ủng hộ mày”; trong khi vài cậu bạn khác lại nói: “Yên tâm đi, chuyện nhỏ thôi mà”. Cuối cùng thì thời khắc quan trọng cũng đến. Tôi mặc bộ quần áo yêu thích nhất của mình và đến buổi vũ hội với mái tóc đ. được cắt gọn và vuốt gel kỹ lưỡng. Trên đường đi, bố tôi động viên: “Can đảm lên! Nhìn thẳng vào mắt cô ấy, và nhớ là phải tỏ ra thân thiện nhé!”. Trước khi cho xe chạy đi, ông vẫy tay và nói to: “Giành chiến thắng nào, con trai!”. Tôi đánh mất sự tự tin và can đảm ngay khi bước vào vũ hội. Tôi đi lòng vòng để tìm cô bạn ấy. Nhưng khi đã nhìn thấy cô ấy, tôi lại chỉ dám quan sát từ xa và tim như muốn nhảy ra khỏi lồng ngực. Hôm đó, cô ấy mặc một chiếc váy hồng với mái tóc nâu dài buông xõa ngang vai. Dưới ánh đèn, cô ấy trông thật tuyệt.

Khi DJ thông báo chỉ còn một bản nhạc nữa là buổi vũ hội sẽ kết thúc, tôi nhìn về phía cô ấy, nghĩ thầm: “Đây là cơ hội cuối cùng. Can đảm lên nào!”. Thế nhưng, bất chấp những suy nghĩ tích cực này, đôi chân tôi như dính chặt vào sàn nhà. Cô ấy đang trò chuyện với bạn. Cuối cùng, thu hết can đảm, tôi tiến lại gần, nhìn vào đôi mắt nâu lấp lánh của cô bạn và đề nghị:
- Cậu nhảy với m.nh bài này được không?
Thoáng chút bối rối, cô ấy gật đầu:
- Được thôi!
Tôi vòng tay qua eo cô bạn của mình và dìu cô ấy đi trong tiếng nhạc du dương. Dù rất chú tâm cho điệu nhảy nhưng tôi cũng kịp nhìn thấy những cái nháy mắt, gật đầu của các cậu bạn trong nhóm. Khi điệu nhảy kết thúc, tôi có cảm giác như mình vừa trở về sau một giấc mơ tuyệt đẹp.
Trên đường về nhà, tôi tủm tỉm cười trong niềm hạnh phúc vô bờ. Vậy là tôi không chỉ khắc phục được tính nhút nhát mà c.n phát hiện ra mình khiêu vũ không đến nỗi tệ.
- Adam Smith
Cuộc sống là một khung vải rộng và bạn nên vẽ vào đó tất cả những sắc màu bạn thích.
0 nhận xét:
Đăng nhận xét