Tắt máy và đi gặp bạn bè ngay đi

Cảm giác cuộc sống của chúng ta gần 10 năm trước đây thật hơn nhiều!. Người ta nhớ nhau, người ta gặp nhau. Người ta ghét nhau, người ta nói thẳng hoặc là chọn cách im lặng. Người ta yêu nhau thì người ta cứ tới với nhau. Vậy thôi. Chẳng như bây giờ. Việc đầu tiên mở máy tính lên là facebook, cầm điện thoại buồn tay cũng facebook. Từ ngày có facebook, các bạn siêng trang điểm hơn, thích khoe mình hơn và tự sướng nhiều hơn.

tat-mat-va-ngay-lap-tuc-di-gap-ban-be-di

Trước kia, lúc tôi còn là sinh viên năm nhất, chưa hề có cơ hội được tiếp xúc nhiều với mạng cũng như máy tính, lúc đó phòng trọ tôi có đến bốn đứa ở, tụi nó là bạn thân với tôi hồi cấp ba. Cứ về học là kéo nhau lên gác, bốc phét chuyện trên mây dưới cống, lâu lâu còn cho một đứa đo giường, trong khi những thằng còn lại thì chụp ảnh, quay phim lại, chắc bạn biết cảnh quýnh hội đồng chứ gì, kiểu như vậy đó. Có lần cả bọn tổ chức nấu một bữa ăn ra trò, rồi còn mua nước ngọt về nhâm nhi lai rai nữa...

Cuộc sống cứ vui vẻ và ầm ĩ mà trôi qua như thế. Cho đến một ngày...máy tính xuất hiện và wifi thì "không pass" thế là khi học về mỗi đứa chia nhau ra một góc, tôi ở chỗ tôi, nó ở khu nó, cấm có tụ tập nhau chi; họa hoằn lắm mới được dịp trố mắt nhìn nhau thắc mắc: " Mạng tao mất rồi, mày xem mạng mày còn không?" Máy tính cho ta nhiều tiện lợi, nhưng lấy của ta cũng đâu có ít. Ngủ- mở mắt- sờ điện thoại- xem giờ- ngáp- dụi mắt- mở facebook- lướt một vòng- vệ sinh cá nhân- ăn uống (nếu có)- mở máy tính- vào facebook... và cứ lập đi lập lại như vậy, thế là đã gần như kết thúc một ngày.

tat-mat-va-ngay-lap-tuc-di-gap-ban-be-di-1

Bạn có thấy mình trong đó không? Tôi hiện giờ đang là sinh viên nên thời gian cũng khá là rãnh rỗi, vì mình có thể chủ động sắp xếp lịch học thay vì học theo giờ cố định như thời cấp ba, vì thế thời gian ban sáng với tôi khá thoải mái và dễ chịu, có đôi lúc còn được nghĩ cả ngày trời. Tôi có thằng bạn, thường xuyên bỏ bữa sáng với lí do nghe có vẻ rất chi là quen thuộc của nó là: "Ngủ dậy muộn". Tôi chỉ nghe và biết thế, nhưng có lần tôi thắc mắc hỏi lại thế này: "Muộn là mấy giờ". Nó bảo 9h. Tôi nói: "Sao lúc đó không chịu ăn sáng", nó nói bận rồi ậm ừ cho qua chuyện, nhưng khi có dịp đến nhà chơi rồi mới biết thật sự lúc nó vừa dậy nó đã ôm cái máy tính rồi ngồi suốt, thậm chí đôi lúc còn nhịn nhiều thứ...mà đã mở máy tính thì nghỉ ăn là đương nhiên, chắc không ít nhiều bạn sinh viên còn thấy chuyện này là thường tình và cũng có đôi lần mình còn hành động như thế nữa đúng không?.

Ngày xưa, khi công nghệ thông tin chưa phát triển cũng như tôi không có điều kiện tiếp xúc với nó, mỗi buổi sáng dậy sớm mà được nghỉ học thì tôi thường hay lăn trong chăn và nghĩ: " Dậy cũng chả có gì làm! Thôi! Nướng tiếp nào!". Còn nay thì sao, tờ mờ sớm tỉnh dậy tôi lại thò đầu ra khỏi chăn và ngẫm: "Hôm qua mới thay avartar mới không biết được bao nhiêu like rồi nhỉ?, dậy lật đật mở điện thoại lên, trong lúc chờ điện thoại đang chạy thì lại nghĩ thầm "không biết có ai comment không?" Thế đấy! Chả biết từ bao giờ, người ta có thói quen xem điện thoại smartphone, hay chào ngày mới bằng cách chào cái máy tính trước cả khi soi gương chào cái mặt mình.

Có lẽ giờ đây máy tính, điện thoại smartphone đã là một người bạn không thể thiếu vào lúc sáng sớm đối với nhiều người rồi nhỉ? Hồi xưa còn bé ngủ trưa là một điều bắt buộc đối với tôi và chắc cũng không ít nhiều người, giờ đây tôi mới biết đó là một ân huệ. Tại sao ư? Có nhiều nguyên nhân lắm. Lúc thì bận học, lúc thì bận việc, lúc thì nằm hoài mà không ngủ được, đôi khi còn tự nhủ "ngủ trưa thì tối mãi không ngủ được, sáng dậy sớm sao nổi" dù cho lúc đó rất mệt mỏi và không thể làm gì. Dường như hiếm ngủ trưa đã trở thành một căn bệnh của giới trẻ bây giờ. Vậy không ngủ thì làm gì đây, loanh quanh một hồi là lại mò ra cái máy tính, đầu tiên là lên facebook cái đã, lướt một hồi cũng chán, rồi lại nảy ý định xem hoạt hình, xem truyện A đã update chưa, chapter B kế hay tuyệt cú mèo, xem phim C chiếu chưa, trailer coi hay quá trời!. Chưa kể một số người còn lên Zing.mp3.vn, tuoitre.vn,.. để nghe nhạc, đọc báo, và còn vô vàn thứ khác nữa. Bởi vậy, máy tính đã trở thành một món ăn tinh thần không thể thiếu cho mọi người. Đến khi mắt quay quay, đầu váng váng mới sực tỉnh nhìn ra ngoài trời và thốt lên ngơ ngác: " Ơ! Sao tối nhanh dữ dội vậy, mới đó mà đã...".

Tuy nhiên cuộc sống ngày càng phát triển, hiện đại thì đương nhiên phải kéo theo nhiều hệ luỵ, mặt trái mà, sống theo thời số là theo kịp thời đại còn gì, xã hội đi lên, tư duy con người phát triển, không thừa hưởng sự tiến bộ của xã hội chính là một cách phủ nhận toàn bộ nền văn minh của nhân loại phải không? Điều đó khẳng định con người biết hưởng thụ thành quả lao động của chính mình, đúng chăng? Chắc chẳng có thước đo nào để so sánh, vì nếu sống thời này mà lấy những quy chuẩn thời xưa để đúc kết, phán xét thì quả thật rất bấp bênh.

Cảm giác cuộc sống của chúng ta gần 10 năm trước đây thật hơn nhiều!. Người ta nhớ nhau, người ta gặp nhau. Người ta ghét nhau, người ta nói thẳng hoặc là chọn cách im lặng. Người ta yêu nhau thì người ta cứ tới với nhau. Vậy thôi. Chẳng như bây giờ. Việc đầu tiên mở máy tính lên là facebook, cầm điện thoại buồn tay cũng facebook. Từ ngày có facebook, các bạn siêng trang điểm hơn, thích khoe mình hơn và tự sướng nhiều hơn. Đôi lúc cũng giật mình với các em vì dù sao thì chúng cũng còn quá nhỏ để làm những việc như thế. Bây giờ tôi cũng đã 19, 20 tuổi, có lẽ tôi đã bước qua cái thời trẻ trâu bình dị ham chơi, nông nổi, nên nhìn các em bây giờ giống như thuộc 2 thế giới khác nhau, không nên xét đoán bất kì ai, chỉ là không phù hợp thì không nói đến, thế thôi. Con người ta lúc nào cũng có máu phù phiếm trong người, tạo nên 1 lối sống ảo cho thế giới ngày nay. Có thể với một số người, ngay cả tôi cũng vậy, niềm vui mỗi ngày là ngồi đếm số lượt like với comment, vậy nên mới có cái chuyện làm tôi cũng buồn cười, thấy 1 vài người luôn có số like rất nhiều, nói nhiều thì hơi quá nhưng cũng là hơn 100 mấy like, buồn tay bấm vào xem thực hư, à thì ra friends list của người ta ít nhất cũng trên 1-2 nghìn người. Trong số người đó, mấy người là người thân quen, mấy người là chỉ biết qua cái nút kết bạn tình cờ. Và đôi lúc chính tôi cũng thế, cũng học đòi phù phiếm, ảo tưởng như biết bao người, khua môi múa mép trên mạng, học người ta cái thói xỉa xói xiên xẹo, trúng ai người đó tự nhột, đó là những lúc cực kì "điên" của 1 cái tôi, và rồi tự dặn mình, im lặng đi 1 chút, tôi ơi.

Tôi có một cô bạn thân, chúng tôi thường hay chat trên facebook, nhắn tin trên điện thoại, nhưng đôi khi tôi thấy chúng tôi cũng không "thân" như tôi tưởng, bởi khi có cơ hôi gặp mặt tôi lại cứ đơ cái mặt mình ra nhìn, và cũng chẳng biết nói câu gì mặc dù đã chuẩn bị từ trước. Nhiều lúc tôi lại thấy mình lạ lắm, khi chat facebook, nhắn tin trên điện thoại thì gõ phím chém gió như thánh, còn khi gặp ở ngoài thì câm như hến, nó hỏi bao nhiêu thì trả lời bấy nhiêu, riết rồi nó cũng chán, đến nỗi chỉ một câu chào khi ra về tôi cũng chẳng dám thôt lên. Lúc đó sao tôi thấy mình tệ thật, chẳng có chút bản lĩnh của thằng con trai gì cả!, chỉ có một cuộc nói chuyện mà cũng không làm được thì sau này chắc chẳng làm nên trò trống gì, tức cười thật! Có thể chúng tôi hằng ngày nhắn tin đấy, thì sao chứ?

tat-mat-va-ngay-lap-tuc-di-gap-ban-be-di-2

Tất cả chúng nào có thể sánh bằng một cuộc đi chơi hay đơn giản là gặp mặt nhau nói chuyện với nhau chứ?. Ngày xưa sinh nhật, sẽ là chuông điện thoại reo từ nửa đêm hôm trước đến nửa đêm hôm sau, là những người thật sự nhớ đến mình, nhớ 1 ngày trong năm của mình. Mặc dù tôi cũng không quan trọng ngày sinh cho lắm, chung quy lại cũng chỉ là 1 ngày trong 365 ngày, hay cũng chỉ đặc biệt với chính mình để đếm được thời gian có mặt trên cõi đời này. Ngày nay sinh nhật, facebook nhắc, zalo nhắc, kể cả những người trước giờ mình không quan tâm người ta sinh ra ngày nào. Và cũng có những người, thật ra cũng chẳng quan tâm gì tới mình, thấy facebook nhắc thì cũng viết 1 câu trên timeline để khỏi phải bị nhắc đi nhắc lại. Và người ta, lại "cô đơn" giữa ngập tràn những lời chúc trên mạng, đóng máy tính, điện thoại lại thì thế giới của người ta vẫn thế, vẫn trơ trọi giữa 1 biển người xa lạ ảo tưởng. Ở chốn công cộng bây giờ người ta dễ dàng thấy những nhóm bạn dăm ba người ngồi cà phê với nhau, mỗi người một chiếc điện thoại và chăm chỉ bấm like, cmt cho một ai đó ngồi rất xa mình chứ không tán dóc với nhau. Tuy cũng đông người nhưng không gian hoàn toàn tĩnh lặng như tờ đôi lúc xen vào là những âm thanh bấm lạch cạch phát ra từ chiếc điện thoại tuy ngồi đối diện nhau nhưng lại thấy nhau trên facebook.

Thế giới ảo giúp người ta xích lại gần nhau, nhưng cũng góp phần đẩy người ta xa nhau hơn, người ta thích ngồi ôm máy tính, ôm điện thoại hơn là ra ngoài kia gặp mặt nhau. Ai cũng biết nhưng mấy ai bỏ được cái thói quen của người hiện đại, ngay cả lúc ngồi đối diện nhau, cũng là hình ảnh mỗi người ôm 1 cái điện thoại, nhạt nhẽo. Có đôi khi chúng ta cho rằng đôi ba cái "like" đấy chứng tỏ mình được quan tâm, yêu thích nhiều đến mức nào mà quên mất rất rằng chúng chẳng nói lên được điều gì cả. Có đôi khi chúng ta "add friend" vô tội vạ một số người, càng nhiều bạn chúng ta càng có sức hút mà quên mất rằng chúng ta đang dần đánh mất những mối quan hệ ở ngoài đời thực.

Có đôi khi chúng ta "comment" bừa bãi, lung tung với những đứa bạn ở mọi lúc, mọi nơi để chứng tỏ sự quan tâm của ta dành cho họ mà chúng ta quên mất rằng họ đang cần một đó để tâm sự, sẻ chia vui buồn, một bờ vai vững chải để dựa, để khóc. Có đôi khi chúng ta khi gặp một vấn đề gì liền vội "add photos" cùng một "status" tâm trạng, mà không biết rằng cách duy nhất để có thề giải quyết là hành động, nói cho facebook biết thì có thay đổi được gì chăng? "Tuổi trẻ trôi qua kẽ tay để hở; từng ít một nhưng rồi cũng có khi trôi hết".Tóm nó lại, tắt máy và gặp bạn bè đi.


Video đang được xem nhiều

0 nhận xét:

Đăng nhận xét

Copyright © 2015 Sóng Xô - Thay Đổi Để Tốt Hơn
------------------------- Home| Ý Nghĩa Cuộc Sống| Gia Đình| Tình Yêu| Suy Ngẫm