Đôi giày trắng nhỏ bé

Đứa con gái bé nhỏ mới mười
tháng tuổi của tôi choàng tay ghì chặt cổ mẹ, áp đôi má giàn giụa nước mắt vào
ngực tôi, cố gắng thoát khỏi vị bác sĩ – người vừa thực hiện xong một cuộc kiểm
tra sức khỏe khiến con gái tôi vô cùng đau đớn. Vị bác sĩ tốt bụng này đã khuyên
tôi hãy yên tâm, nhưng những lời ông nói chỉ có tác dụng trấn an chứ không giúp
được gì hơn và tất cả những gì tôi có thể làm là cố kiềm nén những giọt nước
mắt chỉ chực trào ra trong khi đưa tay vuốt nhẹ mái tóc tơ vàng hoe của con
gái. Con bé sinh ra đã không có khớp xương háng, và vấn đề là căn bệnh được
phát hiện quá trễ.
Bác sĩ nói: “Tôi đề nghị cần phải bó bột cho bé trong hai năm, sau
đó phải chịu phẫu thuật ít nhất là một lần. Khi đó, chúng tôi sẽ xác định xem
cô bé có thể đi lại bình thường hay không. Nhưng nhiều khả năng cô bé sẽ đi
đứng nặng nề và đau đớn”.
Vấn đề ở đây chính là thời gian, cần phải tiến hành chữa trị ngay
cho bé trước khi tình hình xấu thêm. Nhưng hoàn cảnh của tôi bi đát hơn nhiều
so với những gì bác sĩ biết: đó là chi phí điều trị vượt quá khả năng của vợ chồng
tôi. Rõ ràng tôi sẽ không bao giờ gặp vị bác sĩ này thêm lần nữa.
Ngồi trong xe, tôi ôm chặt đứa con gái yêu quý của mình trong tay.
Vui mừng được rời khỏi phòng khám của bác sĩ, con bé nhanh chóng vui vẻ trở lại
và khẽ đạp nhẹ những ngón chân bé nhỏ vào bụng tôi. Từ trong bụng mẹ, đứa em
trai của con bé chỉ còn vài tuần nữa là chào đời, cũng đạp “đáp trả” chị mình.
Mải phân tâm trước nhịp điệu êm ái khi hai trẻ đạp khẽ vào bụng mình, tôi chợt
nhìn xuống “đôi giày màu trắng” mới tinh mà tôi đã rất phấn khởi chọn mua cho
con lúc con bé vừa mới bắt đầu tập đứng. Con bé sẽ không bao giờ có thể bước đi
trên đôi giày đó. Tôi sợ rằng con mình sẽ không bao giờ có thể bước đi được
nữa.
Chicken Soup to Inspire the Body and Soul90
Những ngày sau đó, thần trí tôi luôn dao động giữa sự tuyệt vọng
và nỗi tức giận. Liên tục trong nhiều tháng, tôi đã nói với vị bác sĩ nhi khoa
rằng có điều gì đó không ổn với đôi chân của con gái tôi. Là chỗ quen biết đã
lâu, ông đã kiên nhẫn lắng nghe tôi, nhưng rồi ông cũng không phát hiện được
điều gì. Giờ đây, có thể con gái tôi sẽ phải gánh chịu sự thương tổn suốt đời
vì sự chậm trễ đó. Tôi cầu mong chúng tôi sẽ tìm được sự giúp đỡ cần thiết cho
con bé và tôi nguyện sẽ làm bất cứ điều gì để tìm kiếm các nguồn hỗ trợ tài
chính _ một quá trình hóa ra lại rất vô vọng. Dường như mọi cánh cửa đều đóng
lại. Các ngân hàng đều từ chối không cho chúng tôi vay tiền để chữa trị cho con
bé, còn các bệnh viện từ thiện thì luôn quá tải. Nhiều lần, tôi đã muốn bỏ
cuộc. Nhưng mỗi khi con gái yêu quý nhìn tôi bằng đôi mắt vui tươi đầy tin cậy,
tôi chợt nhận ra con bé sẽ không thể có được hạnh phúc nếu như tôi nản lòng.

Sau cùng, tôi nhận được một cuộc gọi của vị bác sĩ trước đây đã
chẩn đoán căn bệnh của con tôi. Ông rất quan tâm đến trường hợp của chúng tôi.
Liệu chúng tôi sẵn sàng để bắt đầu chữa trị chưa? Tôi bối rối cho vị bác sĩ nọ
biết rằng mọi nỗ lực xoay xở chi phí chữa bệnh của chúng tôi hoàn toàn thất
bại. Sau một lúc ngập ngừng, ông nói: “Khi không nhận được liên lạc của cô, tôi
đã nghĩ đến tình huống này. Vì vậy tôi đã thực hiện vài cuộc điện thoại mà chưa
được sự đồng ý của cô. Tôi được biết những gia đình trẻ như gia đình của cô
thường có đủ tư cách để nhận sự trợ giúp từ Hiệp hội Trẻ em tàn tật trong
bang của chúng ta. Tôi nghĩ cô nên gọi ngay cho họ”. Lần đầu tiên trong đời,
tôi có được cảm giác bay bổng của sự lạc quan.
Những tuần kế tiếp đầy gian nan, nhưng chúng tôi vẫn cố vượt qua
với niềm hy vọng vừa được thắp sáng trở lại. Trong suốt thời gian này, tôi hạ
sinh một bé trai kháu khỉnh. Tôi cũng đã rất vất vả vượt qua vô số những thủ
tục quan liêu mới được chấp thuận đến Bệnh viện Nhi khoa để được đánh giá bệnh
tình cho con gái.
Việc ngồi trong phòng đợi của một bệnh viện dành cho trẻ em tàn
tật hóa ra lại là một trải nghiệm đặc biệt. Bọn trẻ nơi đây đều đang phải đối
mặt với đủ mọi khó khăn về hình thể, đứa phải mang nẹp, bó bột, đứa phải mang nạng,
hay ngồi xe lăn nhưng tất cả dường như đều là hiện thân của tinh thần lạc quan,
và điều này vô cùng cần thiết cho quá trình điều trị. Chúng chơi giỡn, cười đùa
và bi bô cùng nhau.cken Soup
to Inspire the Body and Soul
94
Ngược lại, các bậc cha mẹ lại tỏ ra mệt mỏi, lo lắng. Tất cả chúng
tôi đều nặng gánh những mối lo chồng chất và đã phải rất vất vả để có thể giữ
vững niềm tin.
Khi đến lượt mình, tôi bế hai đứa con bước vào phòng gặp bác sĩ.
Thoạt đầu, tôi cứ ngỡ vị bác sĩ luôn tươi cười này chắc hẳn là một người mất
trí. Ông hồ hởi: “Này cô, tôi có những tin tức hoàn toàn tốt lành cho cô đây.
Tôi đã kiểm tra hình chụp X quang của con gái cô, và chúng tôi sẽ hỗ trợ chăm
sóc cho cô bé theo phương pháp tiên tiến nhất. Một bác sĩ trẻ ở tiểu bang gần
đây chuyên chữa trị bằng phương pháp mới cho những trường hợp giống con gái cô,
và anh ấy đã thành công ngoài sức tưởng tượng. Anh ta vừa quyết định sẽ đến và
lưu lại bệnh viện chúng tôi trong vòng một năm để hỗ trợ thực hiện phương pháp
này”. Cánh cửa như rộng mở trước mắt tôi, và thậm chí tương lai đã có nhiều hứa
hẹn hơn cả những gì tôi từng mong đợi.
Quá trình chữa trị của vị bác sĩ mới đến thực sự là một cuộc cách
mạng trong y khoa. Phương pháp phẫu thuật của anh ta là đặt một mảnh xương vào chỗ đã mất
khớp háng, và sau khi phẫu thuật, con gái tôi được bó bột và được cho về nhà
cùng chúng tôi. Không thể ngờ được rằng bên dưới lớp bột dày cộm, một điều kỳ diệu bắt đầu phát
triển. Mỗi lần họ chụp X-quang, tôi có thể thấy mảnh xương nhỏ đang từ từ lớn
dần lên và tự định hình theo hình dáng của một khớp háng hoàn hảo.

Cuộc phẫu thuật đã thành công mỹ mãn. Sau khi tháo bột, con gái
tôi đã có thể bước đi mà không còn đau đớn và khập khiễng nữa. Tôi vẫn còn nhớ
một năm sau cuộc phẫu thuật, có một cô y tá đã đến nhà tôi để xem tình hình của
đứa bé từng bị khuyết tật ở khớp háng tiến triển như thế nào. Tôi chỉ con gái mình
khi cô bé đang chạy khắp phòng và hò hét đuổi theo em trai nó. “Không!”, cô y
tá kiên nhẫn nói: “Tôi đến đây để thăm cô bé đã được phẫu thuật vì mất khớp
háng”. Rồi khi hiểu ra mọi chuyện, cô nói: “Đây quả là một phép màu. Tôi chưa
bao giờ thấy một đứa trẻ nào có thể hồi phục hoàn toàn chỉ trong một thời gian ngắn
như thế!”.
Con gái tôi giờ đây đã là một phụ nữ trưởng thành và có gia đình
riêng. Chúng tôi ít khi nói về những trải nghiệm đã qua. Chứng tích duy nhất là
một vết sẹo nhỏ ở phía trước hông, vết sẹo mờ nhạt đến nỗi con gái tôi có thể theo đuổi nghề làm người mẫu. Gần đây, tôi và
con gái đã đi trượt
patin cùng với đứa con gái nhỏ của nó.
Trong khi đứa cháu ngoại của tôi tự tin trượt đi trên sàn patin,
tôi và mẹ con bé lại khởi đầu hơi loạng choạng nhưng vẫn cố gắng hòa cùng những
người trượt patin khác. Khi mọi người yêu cầu trượt đôi, mẹ con tôi lại siết
chặt tay nhau như chúng tôi vẫn thường làm lúc con gái tôi còn nhỏ. Khi cúi
nhìn đôi chân chúng tôi đang lướt đi trên sân, chợt tôi bắt gặp hình ảnh đôi
giày trượt của con gái mình và chạnh lòng nhớ đến đôi giày trắng bé nhỏ của đứa
bé từng được chẩn đoán là sẽ không thể đi được. Khi chúng tôi lướt đi cùng nhau, họ bắt đầu mở
bản nhạc “Chỉ có hai chúng ta”.

Chính tôi cũng đã thay đổi rất nhiều. Vượt lên trên nỗi tuyệt vọng
vì không biết phải làm gì, tôi đã biết đến đức tin. Tôi rất xem trọng việc lắng
nghe bản năng mình mách bảo. Từ việc kiên trì đối diện với nghịch cảnh, tôi
nhận ra cuộc sống còn rất nhiều điều không thể đoán trước dù chúng hoàn toàn có
thể trở thành hiện thực ngay sau đó. Cho dù diện mạo không bình thường thì cơ
thể chúng ta vẫn
100
luôn có khả năng to lớn để được chữa lành một cách kỳ diệu, và đâu
đó trong cuộc sống này vẫn luôn có những con người có năng lực và hết lòng quan
tâm, chăm sóc và sẵn sàng giúp đỡ mọi người. Từ những thử thách dường như quá
sức để đôi vai của một người mới hai mươi mốt tuổi như tôi có thể gánh vác, tôi
có được những bài học quý giá đã giúp tôi vững bước trong cuộc sống này.
~ Tiến sĩ Catherine Monserrat
Điều kỳ diệu chỉ xảy ra với những ai tin vào chúng.
0 nhận xét:
Đăng nhận xét