Cánh cửa và cuộc đời chính bạn

canh-cua-va-cuoc-doi-chinh-ban

Trước Tết, hai bố con cùng sơn lại cửa ra vào. Mỗi người phụ trách một cánh. Cả hai cùng nhễ nhại mồ hôi, vừa làm vừa nói chuyện trên trời dưới đất.

Gần 3 giờ sau, hai cánh cửa hoàn tất, bố dọn dẹp rồi bảo con ngắm nhìn lại tác phẩm của mình. Vết cọ không đều, loang lổ chỗ đậm chỗ nhạt… Nói chung là xấu hơn tác phẩm của bố. Người con có vẻ chán nản.
Và câu chuyện của bố bắt đầu:

“Con trai nhìn nhé, cánh cửa giống như cuộc đời con vậy. Mỗi nhát cọ là một ngày sống, con chỉ có thể có một cánh cửa/một cuộc đời hoàn chỉnh nếu từng nhát cọ/ngày sống của con được chăm chút.

Hãy tự mình cố gắng hết sức và đừng vội chán nản, thất vọng khi so sánh với người khác. So với cánh cửa của bố sơn, con nói cánh cửa của con xấu, nhưng bố lại muốn con nhìn theo một cách khác. Chẳng ai tự nhiên mà giỏi giang, khéo léo cả. Cánh cửa của bố đẹp hơn chỉ vì bố có kinh nghiệm hơn con. Bằng tuổi con, có lẽ bố sơn còn tệ hơn con bây giờ.

Con ạ, con chỉ có một cánh cửa để sơn, một cuộc đời để sống, nếu nó loang lổ xấu xí, con phải lãnh hậu quả, khó có cơ hội để làm lại. Thực ra, con cũng có thể làm lại đấy, nhưng khi đó những người đồng hành cùng con đã đi vượt lên, đã làm những việc khác cao hơn, xa hơn và đẹp hơn.

Con có thể học được cách tính lượng sơn, thời gian cần sơn, cách pha sơn… nhưng điều quan trọng nhất là con phải học được cách sơn cửa ấy một cách chăm chút, cẩn thận, hiệu quả… Không quan trọng ta làm việc lớn hay việc nhỏ mà quan trọng là ta đã làm việc ấy như thế nào. Chính cung cách con làm việc sẽ cho thấy con là con người như thế nào, con ạ.”

“Nhưng mình cũng có thể thuê người khác sơn cửa cho mình mà bố?”
“Đúng, nhưng mình không thể thuê người khác sống cuộc đời của mình”
“Bây giờ con sơn lại hay sao bố?”
“Không, cứ để vậy đi. Với con, đó là bài học suốt năm nay, với bố, đó là một tác phẩm của con trai mình, dù vụng về ngây ngô, đó cũng là của con. Bố thích ngày nào bố con mình cũng nhìn thấy cánh cửa này. Và cuối năm mình sẽ cùng sơn lại, con nhé! Khi đó, bố tin rằng con sẽ làm đẹp hơn”

Con cười và hích vào mông bố.

“Bố khôn vậy mà tại sao bố không giàu?”
“Ai nói con là bố không giàu? Có nhiều người ở nhà trị giá triệu đô la, đi xe bạc tỉ, nhưng chắc gì họ có hai đứa con giống con và em Tí, chắc gì họ có thời gian để sơn cửa cùng con trai mình…”

Hai bố con trò chuyện một lúc lâu, rồi ngắm nhìn lại tác phẩm của mình. Có lẽ, người con đã nhận ra nhiều điều…

- Sưu tầm

0 nhận xét:

Đăng nhận xét

Copyright © 2015 Sóng Xô - Thay Đổi Để Tốt Hơn
------------------------- Home| Ý Nghĩa Cuộc Sống| Gia Đình| Tình Yêu| Suy Ngẫm